Nội san

Nồi kê chín dở

05 Tháng Bảy 2011

Phan Cẩm Thượng

"Chỉ có một i đẹp thực sự là cái đẹp i n sự thật"

(Danh ngôn)

 

Là người được học hành nhiều năm về nghệ thuật, đôi khi tôi vẫn thấy thẩm mỹ của mình chẳng bằng những nhà sưu tập, những người chưa một ngày ngồi trên ghế nhà trường nghệ thuật. Có những đứa trẻ sinh ra lôi thôi nhếch nhác, đứa thích chải chuốt, diện như một thói quen bẩm sinh. Khi lớn lên chưa chắc đứa luộm thuộm có thẩm m tồi hơn đứa điệu đà. Thẩm m biểu hiện bằng các hình thức bên ngoài, nhưng hình như quyết định bởi đời sống tâm hồn bên trong. Khi Sưu tập Đức Minh tan vỡ, con ông Tú một phần, sau bán cho ông Danh Anh, con út là T một phần toàn là những bức danh tiếng như "Chơi ô ăn quan" của Nguyễn Phan Chánh, "Thiếu nữ n hoa phù dung" của Nguyễn Gia Trí. lẽ người anh đã nhường cho người em những tốt đẹp. Nhưng nhìn kỹ, tôi lại thấy những bức không tên tuổi thích hơn. Ông Danh Anh cho tôi xem một bức phố khô khan và đơn điệu của Bùi Xuân Phái, thậm chí ta không nghĩ tranh này do Phái vẽ. Xem lại lần hai thấy hay hay, là lạ. Xem lần nữa thấy thích hẳn. Tôi thầm thán phục thẩm m của ông Đức Minh, rằng mình có học mấy cũng chẳng lại. Bùi Xuân Phái là người có thẩm m tốt, nên ông vẽ gì cũng đẹp, nhưng ông hình như từ bỏ một hướng thẩm m đặc sắc của chính mình, tức là v một bức tranh có v ít tình cảm, ít hoài cổ, ít xúc động hơn. Có lẽ điều này hạn chế con đường trở thành bậc thầy cao hơn nữa của ông. Ông "tiểu danh họa". (Đây cách nói tính chất phát triển của nghề nghiệp, không hàm ý chê họa sỹ).

Ông i Đình Thản (Đức Minh) một nhà buôn từ thời Pháp thuộc. i danh tính tư sản n tộc luôn b kẹt giữa sự cạnh tranh của tư sản mại bản và phong trào giải phóng n tộc của những người cộng sản. Con đường sưu tập của ông hình thành từ lòng u nước, muốn giữ lại những giá trn a n chưa được nhận thức chứ không đơn thuần thú chơi tranh. Thẩm m bản năng tốt cộng với một ý thức như vậy dẫn đến khả năng phát hiện những họa sỹ và c phẩm n người. Người đi buôn hiểu giá trcủa đồng tiền, thẩm m của họ thực sự kết quả của mồ i xương máu. Ông Nguyễn n m là một trường hợp khác. Một th dân, buôn n nhỏ, tri thức, tính tình khoáng đạt và cảm thông với n nghệ sỹ. Ông n bánh m và phê, khi n nghệ sỹ qua ăn uống, không tiền, ông cho chịu và thể n tranh. Ông thoạt k thủy không tiền mua n nghệ thuật như ông Đức Minh, nhưng dần cũng u tập nhất định, tự nhiên, không cố gắng, không quá chọn lọc. Nghệ sỹ thích đến quán của ông chơi, m sự với nhau, chè chén, cảm thông, thân tình n đến "Bảo tàng Đức Minh". Thẩm m của ông m hình thành từ sự tiếp c thường nhật với n nghệ sỹ qua con đường cảm thông số phận, sự túng bấn thường trực. Trần Hậu Tuấn, sinh m 1955, thuộc thế hệ sau cả ông Đức Minh và ông Lâm. Xuất thân từ gia đình trí thức trong quân đội, sớm theo học thể thao, ưa võ nghệ, thể i học vấn của Tuấn hình thành theo lối giang hồ. Bóng đá, võ thuật và hội họa từ i Xuân Phái đều những nghệ thuật đẹp, đem lại cảm quan thẩm m lành mạnh, tinh tế và thoáng đạt cho ông. Bươn trải trong cuộc sống, mua n đổi chác tranh trong giai đoạn th trường nghệ thuật nẩy nở, dẫn đến những kinh nghiệm khôn khéo và không ít cay đắng trong chốn éo le thật giả. Không chút nghi ngờ o vào kinh nghiệm của mình, nhưng trước một bức họa, một đồ cổ ông i Đình Thản n nhìn k lưỡng, thậm chí mượn, trao đổi tạm thời c phẩm với họa sỹ, để thời gian xem xét, thưởng ngoạn trước khi mua. Ông Nguyễn n m thì gì cũng sưu tập, mua, đổi, xin dễ i như ta đi chợ quê thuở trước. Cái gì thuộc về n nghệ sỹ ông u quý, tình cảm giản dị, đôi chút vụ lợi đáng u giúp ông dễ dàng tiếp nhận i mới, cũng như thu thập không ít "phế thải". Ở giai đoạn Trần Hậu Tuấn, thì sự cho coi như không n - tranh tượng lớn hay , nghệ sỹ già hay trẻ tất cả đều phải tiền. tiền chưa chắc đã xong, dẫu muốn bán, nhưng c nghệ sỹ tiền phong n ngúng nguẩy, đò đưa không kém gì nhà u tập. Tuấn cách thức riêng của mình để tiếp cận c phẩm. T chuyện, u ý kiến, qua lại, ngắm nghía, khen cho vui, rồi đột ngột thẳng thắn phê bình. Hai vđại o tiên sinh i Đình Thản và Nguyễn n m thì đã chầu trời, n bạn Tuấn thì chắc cũng lượng thứ cho nhà phê bình khi viết những dòng này, ch muốnm hiểu về một con đường thẩm m. Số phận cũng đùn đẩy i vào nghề phê bình, cho đến nay i cũng chẳng thích i việc m dỏ vào bếp c của người khác. Thuở nhỏ do học cùng với i Quốc Trí mà nhiều lần được vào bảo tàng Đức Minh, nhưng không phải vì u nghệ thuật, vì đó tư gia duy nhất Hà Nội n bóng bàn. Lớn n lại dịp du ngoạn Xiêm La với ông Lâm. n bang tình u y, mọi người phải ghen tỵ với sự hồn nhiên của ông Lâm, khi một m nữ Thái cắt n ho của ông bằng cách kéo tay ông đặt lên ngực mình. Và y giờ thỉnh thoảng được đánh trần, bận xà lỏn nằm ngủ dưới những kiệt c trong phòng tranh của Trần Hậu Tuấn. Họ u giữ những quốc bảo, nhưng ít ai đánh giá được tầm quan trọng của họ. Công sức của haio nhân tựa hồ đã tan tựa giấc chiêm bao. Ch n lại nồi kê chưa chín của họ Trần đang nấu dở. Chứng kiến sự tan vỡ của c u tập mới chợt hiểu u i của người a "Tm m y nhà vạn gian, phá đổ chỉ một ngày", cũng vì người ta n thiếu i đức n a vậy./.

5-2005